Cư dân Sa Huỳnh cổ đại có tập quán đối xử với người quá cố bằng cách tùy táng các vật quý giá. Điều này thể hiện qua việc chôn cất các hiện vật, đồ tùy táng cùng với người chết.
Số lượng và chất lượng của vật tùy táng phụ thuộc vào mối quan hệ, tín ngưỡng, địa vị xã hội cũng như hoàn cảnh gia đình của người quá cố khi họ còn sống. Tập quán này được gọi là “”Táng Tục””, bao gồm cả hỏa táng và chôn cất cùng với các hiện vật quý giá như pha lê, mã não, ngọc, bạc, vàng, tiền…
Các di tích mộ táng thường được tìm thấy ở những sườn dốc, ven sông ven biển. Nhiều hiện vật đã được khai quật bởi các đoàn khảo cổ, đặc biệt tại các di tích ở Huế và Quảng Nam.